Hạnh phúc và khổ đau
Thứ ba, 05 Tháng 8 2008 10:16
Đàm Chiếu thiền sư mỗi ngày khai thị cho Phật tử không ngoài câu:
“Hạnh phúc quá! Hạnh phúc quá! Cuộc đời này thật hạnh phúc”
Có một hôm ông bị bịnh, trong lúc bịnh thốt lên:
“Khổ quá! khổ quá! Đau khổ quá!”
Hòa thượng trụ trì nghe vậy, liền trách ông :
“Thầy à, người xuất gia bị bịnh, rên rỉ khổ quá, khổ quá, không hay tí nào!”
Đàm Chiếu nói: “khỏe thì hạnh phúc, bệnh thì khổ đau, đó là điều đương nhiên, cớ sao con không được rên đau chứ ?
Hòa thượng trụ trì nói “Thầy còn nhớ có lần, thầy bị té xuống nước, mém tí chết chìm, nhưng sắc mặt của Thầy không hề đổi thay, sự vô úy đó nay đã đi đâu rồi, khác với hôm nay quá. Bình thường thầy giảng hạnh phúc. Tại sao khi bịnh thì giảng đau khổ?
Đàm Chiếu Thiền Sư nói với Hòa Thượng trụ trì
“Thầy lại đây, lại đây, Thầy đến giường của con!”
Hòa thượng trụ trì đến bên giường, Đàm Chiếu thiền sư hỏi khe khẻ:
“Trụ trì đại hòa thượng, Thầy vừa nói tôi trước giảng hạnh phúc! Nay nói đau khổ, thỉnh Thầy nói cho tôi được rõ, giảng hạnh phúc đúng? hay giảng đau khổ đúng?
Nhân sinh con người có hai phương diện đau khổ và hạnh phúc. Khi đau khổ đương nhiên là muốn nội tâm được hạnh phúc. Khi hạnh phúc, thì cũng nên hiểu chân tướng nhân sinh cuộc đời là đau khổ. Hạnh phúc quá sinh bi thương, đau khổ quá sinh vô vị: cuộc đời tốt nhân không khổ không hạnh phúc.
Thích Viên Ngộ dịch