NẾM TRÀ, THƯỞNG ĐỜI
NẾM TRÀ, THƯỞNG ĐỜI
Người chưa từng thưởng trà, không biết vị trà ngọt đắng. Người chưa từng trải gian truân, không biết vị đời đắng cay. Nhân sinh cũng như ly trà, phải từ từ cảm nhận rồi nếm trải mới có thể hiểu thấu rõ được.
Có những chuyện mắt nhìn thấy, tai nghe thấy chưa chắc đã phải sự thật. Cường đại không phải việc bạn đứng ở trên bao nhiêu người mà là trái tim bạn có thể chịu đựng được bao nhiêu tổn thương. Vấp ngã vẫn mỉm cười bước tiếp, bị phản bội vẫn chấp nhận thứ tha, dùng chân tâm cùng nhiệt thành để đối đãi với cuộc đời, ấy mới là cường đại.
Không biết đủ mới nổi lòng tham, tâm không tịnh nên lo âu sợ hãi, lòng hiểm độc mới dùng miệng lưỡi trơn tru đổi trắng thay đen. Người với người, không bì nhan sắc, không phân biệt giàu sang, chỉ xem tấm lòng. Lòng trong sạch tự khắc sẽ bình yên, biết trân trọng hiện tại mới không tiếc nuối chuyện cũ. Đời người trăm ngàn sự phải lo nghĩ, không nên quá cưỡng cầu, chỉ cần không thẹn với lòng, không trái luân thường đạo lý.
Người ta lấy việc thưởng trà làm thú vui, cũng là tìm kiếm sự an nhàn cho mình sau quá nửa đời trầm luân trong khổ đau yêu hận. Người từng trải nếm trà thấy nhạt như gió thoảng, người trẻ tuổi nếm trà để hướng đến sự ổn định cho tâm hồn. Trà có trà ngọt, trà đắng, đời có lúc trầm, lúc thăng. Nước trà mới đến đầu lưỡi chỉ thấy đắng, ngậm trong miệng thấy thơm, đến khi xuống nơi đáy lòng mới nếm được vị ngọt ngào lan tỏa. Con người sinh ra đã định sẵn phải vượt qua khổ ải, lòng đủ kiên định, đủ mạnh mẽ, cuối cùng sẽ nếm được vị ngọt của sự viên mãn, đủ đầy.
Từng nghe, “rượu đầy trà vơi”, rượu nên uống cạn cả ly, quên sầu trong thoáng chốc. Trà không nên rót quá đầy, tránh cho việc nước trà đổ ra ngoài làm mất phong thái lúc thưởng trà. Thưởng trà cũng như thưởng đời, không nên quá nóng vội, dùng mắt để nhìn, dùng tai để nghe, và dùng tâm để cảm nhận. Một loại trà nhiều người uống nếm ra nhiều vị khác khau, một sự việc nhiều người nhìn nhiều người nhận định khác nhau. Thế gian không có chuyện gì là tuyệt đối, cách tốt nhất là mở rộng tấm lòng mình, học cách lắng nghe và thấu hiểu, đừng nên vội vàng phán xét bất cứ ai, áp đặt quy chuẩn của mình lên người khác.
Đứng trước khó khăn, chúng ta đều như những cây non phải chịu đựng gió bão, sau một đêm, có cây đổ gục, có cây lại vẫn mạnh mẽ oằn mình. Con người trải qua bão giông có thể trở nên hèn nhát, cũng có thể từ trong giông bão tìm thấy ánh mặt trời. Lòng không sợ hãi, nghĩa là chiến thắng đã nắm trong tay một nửa. Trái tim có hy vọng, trong đêm đen nhất định sẽ nhìn thấy đường.
Mong rằng mỗi người trải qua gió bão vẫn giữ được niềm tin, nếm qua thất bại vẫn mạnh mẽ đương đầu. Đợi khi nắng ấm, mây mù tan đi, ngồi dưới tán cây pha một bình trà nóng. Nghe tiếng chim hót, ngửi mùi trà thơm, cùng gió trăng thủ thỉ. Chuyện cũ đã qua không nên tiếc nuối, nắm bắt hiện tại, hướng đến tương lai.
Cuối cùng, nguyện cho bạn ở phương xa có trà có hoa, nhàn tản vô lo, có tri kỉ cạnh bên bầu bạn. Không sợ gió bão, chẳng ngại cô đơn.
Trần Mặc – Tản văn chill. Nhân sinh, chữa lành và tình ca
- Cảm Ngộ
- Bài Học Từ Câu Chuyện Cuộc Sống Về Sinh Mệnh Con Người
- Công Đức Cúng Hoa Đèn
- Buông Bỏ Không Có Nghĩa Là Từ Bỏ
- Nước Suối Đục Ngầu, Đức Phật vẫn Sai Đệ Tử Lấy Về Uống…
- Buông Xả
- Pháp Ngữ của Hòa Thượng Hư Vân
- Cốc Cà Phê và Lời Nhắn Ấm Áp Đã Thay Đổi Số Phận Con Người
- Chuyện Bảy Cái Lọ Vàng
- Bốn Thứ Lậu Hoặc