Oanh Vũ Cứu Rắn Già
Oanh Vũ Cứu Rắn Già
Câu Chuyện Chim OanhVũ
2) Oanh Vũ Cứu Rắn Già:
Dưới gốc cây đa có một con rắn chột mắt, đã đúng trăm tuổi; Anh chàng rắn nghe nói trên cây cổ thụ có tổ ấm của gia đình chim Oanh Vũ, nên mon men đến gần và ẩn núp dưới gốc cây, chờ dịp để ăn thịt mấy chú chim non. Lão rắn rình mò mấy hôm liền… nó thường rít lên những tiếng te.. te.. te…. để thăm dò phản ứng của bầy chim.
Một hôm, nghe tiếng huýt gió của lão rắn già, Cánh Vàng mừng reo: “Các em ơi, chúng mình leo lên thành tổ nhìn xuống xem ai huýt gió dưới kia mà hay thế!” Cánh Nâu xen vào: “Ừ nhỉ, hình như là tiếng kèn!” Cánh Đỏ phụ họa: “Hay hơn thế nữa kìa, nghe như tiếng sáo!” Thế là cả bốn chú bé chập chững trèo lên thành tổ, nhô đầu ra ngoài nhìn xuống. Bỗng Cánh Vàng giật mình bảo các em: “Anh nghĩ mình không nên ra ngoài, vì trước khi đi kiếm mồi, Bố Mẹ đã dặn chúng ta đừng trèo lên thành tổ, nhỡ té xuống thì nguy”; Cánh Đỏ vỗ vào đùi cãi lại : “Đó là Bố Mẹ tưởng chân chúng mình chưa cứng đấy thôi; đây này, nếu Bố Mẹ thấy chân em vững như cái đùi voi thế này thì hẳn là đã không cản và cấm như thế”. Cánh Nâu vừa tuột xuống khỏi thành tổ vừa nói: “Cánh Đỏ nói không đúng, chúng mình phải vâng lời Bố Mẹ mới được. Bố Mẹ cấm chúng ta leo lên thành tổ, hẳn Bố Mẹ đã nghĩ kỹ rồi và thương yêu chúng ta nhiều lắm”. Cánh Vàng, Cánh Hồng và cả Cánh Đỏ đều reo: “Đúng rồi! Đúng rồi!”
Dưới gốc cây, lão rắn già nãy giờ đang ngấp nghé xem tình hình để dễ bề ra tay; nghe các chim con nói chuyện, lão biết chắc Bố Mẹ Oanh Vũ không có ở nhà, một cơ hội tốt cho lão ta, rắn già từ từ bò lên cây, cái lưỡi của lão thè lè ra, có vẻ thèm muốn lắm. Chẳng mấy chốc, rắn già đã đến gần tổ chim, trong khi bốn chú bé Oanh Vũ vẫn vô tình nằm ngắm trời xanh mây biếc.
Độp… Rắn già trường mình bung tới, nhắm cái đầu tròn trĩnh của chú Cánh Nâu; nhưng may thay, rắn già tham ăn nên không trông rõ đường, vì mãi nhìn con mồi mà sơ ý không để ý cái gai nhọn trước mắt. Cái gai nhọn đâm ngay vào thân rắn già, lão ta nằm gác mình lên thành tổ, vết thương làm lão ta đau đớn, quằn quại rên siết, chết điếng người, không còn nghĩ gì đến miếng mồi ngon nữa.
Bốn chú chim giật mình chợt tĩnh, mon men đến gần. Cánh Đỏ ái ngại: “Tội nghiệp cho Bác quá, Bác có đau đớn lắm không?” Cánh Vàng thì rút cây gai ra khỏi vết thương, máu chảy lai láng; Cánh Nâu nhai nát lá thuốc cứu đắp vào vết thương để máu ngưng chảy. Cánh Hồng lấy một quả hạnh đào chín đỏ bỏ vào miệng rắn, nước hạnh đào thơm ngon làm cho rắn bớt mệt.
Thế rồi bốn chú chim non cùng vây quanh rắn, chúng thay phiên nhau thổi vào vết thương làm cho rắn cảm thấy bớt nhức và dễ chịu; rắn lim dim đôi mắt và ngủ tiếp đi.
Bố Mẹ Oanh Vũ đi kiếm mồi về, Ông Bà ngạc nhiên hết sức khi thấy một con rắn to đang nằm khoanh tròn trong tổ, bốn chú chim con thì bu quanh nó, nhưng vẫn bình yên vô sự.
Mấy hôm sau thì rắn đã bình phục, gã vắt mình trên cành cây nói chuyện thân mật với bốn chú bé: “Các cháu ạ, Bác yêu các cháu lắm. Từ lâu, bác vẫn ghét tụi con nít trẻ con lắm, vì mỗi bận bác đi ngang qua, chúng nó cứ chạy theo la hét om sòm, nhưng các cháu thì lại khác hẵn, còn cứu giúp Bác nữa, thật tình bác thương yêu các cháu lắm”. Cánh Vàng chen vào: “Bởi vì Bố Mẹ chúng cháu dặn chúng cháu không nên chế diễu kẻ tật nguyền, nhất là phải giúp đỡ kẻ bị hoạn nạn”.
Rắn già nghe thế, không khỏi cảm động: “Các cháu Ngoan quá!”